Sau khi Nhiếp Thanh Anh bị bạn trai cũ phản bội, cô uống say rồi kết hôn chớp nhoáng với “người qua đường”. Sau đó mới phát hiện ra “người qua đường” đó thầm mến cô đã nhiều năm.
Trải qua 10 năm thầm mến, anh Chu cuối cùng đã cưới được nữ thần trong mộng của mình – Nhiếp Thanh Anh.
Cô Nhiếp không có tiền, anh Chu tiền xài không hết.
Cô Nhiếp lạnh lùng, lại mắc chứng mù mặt, là cô gái “bảo bối”*. Anh Chu bướng bỉnh, bỉ bựa lại thích làm trò con bò.
Hai người bọn họ vốn không có bất kì điểm chung nào. Nhưng sau 10 năm, khi anh Chu nhìn thấy cô Nhiếp và bạn trai thì cảm khái: Bao năm rồi, gặp bao cô em chân dài, mặt đẹp, nhưng tôi vẫn thấy cô ấy vẫn xinh đẹp nhất.
*Chỉ những cô gái khi bạn càng tiếp xúc lâu, càng hiểu bọn họ thì sẽ phát hiện ra nhiều điểm hay ho ở họ.
***
Kết thúc mười năm tình yêu, người thiếu niên từng thầm mến tôi giờ đã quay trở lại….
Linh cảm viết lên câu chuyện tình yêu đầy hài hước này của Y Nhân Khuê Khuê được nảy sinh khi cô đọc được câu trên, cốt truyện cũng được hình thành một cách đơn giản và quen thuộc như vậy. Nhưng cái đặc biệt hơn trong câu chuyện này là câu văn hài hước dí dỏm và cách xây dưng tính cách nhân vật của Khuê Khuê.
Nhiếp Thanh Anh (nữ chính) là một cô nàng xinh đẹp, từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu lại học múa nên chẳng những mặt đẹp mà dáng cũng đẹp, thướt tha yêu kiều, thân hình uyển chuyển. Nhưng cũng từ nhỏ cô đã mắc chứng mù mặt nghiêm trọng, số người mà cô nhận ra được chẳng đến mười người. Vì chứng bệnh ấy nên cô cũng chẳng phải người nhạy cảm hay dễ dàng nắm bắt được cảm xúc - tâm ý của người khác, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chậm tiêu, xã giao kém, tự bản thân cũng không hòa đồng vào tập thể. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, nào có ai muốn giao tiếp với một người 8h vừa chào hỏi thân mật, 8h30 gặp lại, đã ‘vờ’ như không quen biết chứ. Tất cả tâm tình của cô đều được dồn vào những động tác vũ đạo.
Ngày còn học cấp hai cấp ba, do chứng bệnh không ai biết kia và tính cách cũng như vẻ ngoài của cô mà số người theo đuổi cô nhiều vô số. Cô là nữ thần người người yêu thích, muốn dịu dàng có dịu dàng, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn tâm sự cô sẵn sàng nghe,…. luôn luôn có người lấy lòng, có người viết thư, có người tặng quà cô,….
Chu Minh (nam chính) là một trong những người theo đuổi cô từ thời cấp hai như thế. Chu Minh không phải là học sinh giỏi giang ngoan ngoãn, có thể đạt được 60 điểm, tuyệt không cố gắng để đạt 100 điểm. Thế nhưng cậu lại dành tất cả tình cảm và nhiệt huyết của tuổi trẻ dồn vào thứ gọi là ‘theo đuổi Thanh Anh’. Vì ‘bạn gái tương lai’, cậu nằm lì trong phòng viết thư tình, viết nhật ký, nghiên cứu thơ ca tình ca văn hóa, sợ cô không vừa ý, sợ cô chê chữ mình xấu,…. Một chàng trai huênh hoang như Chu Minh trước cô gái Thanh Anh cũng lo lắng sợ sệt.
Cậu vốn là học sinh trường khác, vì theo đuổi Thanh Anh không ít lần bị nam sinh trường cô tẩn cho sưng hết mặt mũi, thế nhưng cậu vẫn cười khoái trá và rất tự hào.
Chu Minh luôn xuất hiện trong thời học sinh của cô, giúp đỡ cô việc này việc nọ, những khi buồn cậu cũng mon men lại gần tâm sự với cô, thế nhưng, đáng thương cho chàng trai ấy, Thanh Anh mắc chứng mù mặt nên lần nào cũng cẩn thận đáp lời, đáp lời vì sợ gặp phải người quen mà không nhận ra sẽ khiến người ta tổn thương. Chu Minh vẫn luôn là người qua đường như thế.
Và Chu Minh chính thức knockout khỏi thế giới mờ mịt của Thanh Anh là khi gia đình cậu gặp biến cố, ông bố tra nam của cậu bồ bịch lừa dối mẹ cậu khiến gia đình tan nát. Một thiếu gia vốn sống trong nhung lụa, sống trong hạnh phúc, cú sốc gia đình làm thế giới tâm hồn của cậu bị đảo lộn. Cậu ra nước ngoài học tập và có lẽ cũng là trốn tránh. Để Thanh Anh ở lại, cùng một mối tình đầu với người bạn trai đầu tiên của cô. Những đêm trắng ở nước ngoài, nỗi nhớ cô da diết khắc khoải thế nào chắc chỉ mình cậu biết. Thời gian dài đằng đẵng, ký ức đan xen, dù thế nào cũng là mối tình đầu ngọt ngào đầy cay đắng của cậu.
Biển người mờ mịt, cách xa mười năm, giờ cậu lại gặp lại Thanh Anh. Với cậu, cô vẫn luôn là người xinh đẹp nhất thế giới, dù cô đã là bạn gái của người ta nhưng nếu ‘duyên phận đã định” thì Thanh Anh nhất định phải là ‘vợ của Chu Minh’.
-----
Chu Minh của năm hai mươi lăm tuổi đã ‘tu’ đến mức mặt dày vô sỉ thế này:
Chu Minh: “Cô nói xem, tôi cho Từ Bạch Dương bao nhiêu tiền thì hắn ta mới chịu chia tay với vợ tôi?”
Thư ký Trần: “Sếp, sếp nghĩ nhiều quá rồi”
Hoặc
Chu Minh: Vẫn là cô quyết đoán, lúc này rồi mà còn cổ vũ tôi thông đồng với phụ nữ đã có chồng, chính là cô – Thư ký Trần, cô quá ưu tú.
Chu Minh: Công phu không phụ lòng người, chỉ cần tiểu tam cố gắng, không thể không đào được góc tường.
Hay khi thành công phá đám buổi cầu hôn lãng mạn của người ta:
Từ Bạch Dương mặt lạnh lùng: "Chu Minh, cậu có ý gì? Cậu đào góc tường của tôi?"
Chu tam thiếu tâm tình như tắm gió xuân: “Đào thì đã đào rồi, muốn bồi thường thì tìm thư ký của tôi để được đền bù nhé”.
Từ Bạch Dương giận dữ: "Cậu đào góc tường của tôi? Câu có ý gì? Muốn trả thù tôi năm đó sau khi cậu theo đuổi Thanh Anh thì tôi cũng theo đuổi?..”
Chu Minh ra vẻ đáng tiếc: "Ây gu, bạn học cũ ơi, lời cậu nói thật sự khách sáo quá. Nào có ai trả thù cậu đâu, chỉ do duyên phận trời định, muốn tránh không được, tôi nào còn cách nào nữa.”
-----
Từ Bạch Dương (nam phụ) vốn chẳng phải tra nam gì, chỉ là trong lúc bối rối, anh sa chân lỡ bước vi vu với một cô nàng, anh có hối hận, có hối cải, thái độ thành khẩn, cũng dứt khoát không dây dưa lằng nhằng, nhưng trời đã 'thấu' lòng dạ của Chu Minh nên bằng chính khối óc bỉ vỏ của mình, Chu Minh vờ như vô tình hữu ý, nước chảy hoa rơi, thuận nước đẩy thuyền cho đôi chim cu càng thêm cánh lìa cánh, chia đôi cơn mơ từ đây.
Hai người là kết hôn chớp nhoáng, vốn Thanh Anh không có tình cảm với Chu Minh nên Chu Minh luôn lo sợ được mất. Những tình cảm chân thành ngây ngô thời niên thiếu nếu nói ra với Thanh Anh có thể khiến cô cảm động mà yêu thương cậu, nhưng Chu Minh từ chối muốn cho cô biết, vì sợ cô áy náy, buồn rầu. Yêu là yêu, Chu Minh của 25 tuổi cũng không còn là Chu Minh của 15 tuổi như xưa nữa, cô cứ yêu cậu của bây giờ là được.
Chu Minh rất hoàn hảo, chỉ có điều là diễn quá nhiều – Bố mẹ vợ cậu đã nhận xét như vậy.
Thanh Anh rất hoàn hảo, cố gắng học làm vợ, học làm con dâu và cố gắng đánh dấu chồng để không bị nhầm lẫn,….
Một câu chuyện tình yêu đơn giản, truyện thuần giải trí, hài hước ngọt ngào. Nam thâm tình vô sỉ mặt dày, yêu vợ, cuồng khoe vợ,… Nữ hiền lành dịu dàng hơi ngơ ngơ. Có rất nhiều bí mật dần dần được hé lộ, hay những tính huống, câu thoại thể hiện sự mặt dày vô sỉ của Chu Minh đang chờ đợi bạn đóooo. Nếu bạn mong đợi nhiều ở hướng hiện thực, thương chiến,… thì không có đâu, vì đây là một chuyện tình cảm đơn giản thôi.
Truyện cực hài hước ở 20 chương đầu cũng là chương Chu Minh cướp vợ, các chương về sau thì chậm lại, về hôn nhân gia đình, về gia đình Chu Minh, về học cách làm vợ của Thanh Anh,…. Nếu bạn cần tìm một truyện hài hước, ngọt ngào, và tính cách nam chính bỉ bựa… thì còn chần chừ gì nữa, nhảy luôn và ngay thôi.
----
Trích đoạn khoe vợ nơi nơi:
“Vợ tôi rất lợi hại, sức đạp người vừa mạnh vừa ác khiến tôi không cần lo vợ đẹp gái bị mấy thằng côn đồ bắt nạt…”
“Mấy kẻ độc thân các cậu làm sao hiểu được tình thú của kẻ đã kết hôn. Tình cảm vợ chồng tôi vô cùng tốt, vợ nhìn thấy tôi là cười, tối qua vợ còn chủ động mở cửa phòng cho tôi vào mấy cậu có hiểu không. Vợ tôi còn hẹn tôi đi đăng ký kết hôn! Quá đáng yêu…”
“Vợ tôi vừa thấy tôi là vui vẻ tung tăng chạy đến, không gì ngăn cản được…”
Tình huống thực thế khi đi đón vợ:
“Vợ, chạy sai đường, chạy sai đường rồi! Em chạy sai hướng rồi! Anh mới là chồng em nè, người kia không phải đâu! Chồng em ở chỗ này, ở chỗ này!” =))
----
"Anh Anh, đánh là thương mắng là yêu, chẳng quản em mắng anh ra sao, anh cũng không giận đâu".
***
Trước khi mở cửa, có lẽ chưa bao giờ bà gặp người nào như Chu thiếu.
Bà bình thường chỉ biết tập trung vào múa, vô cùng đơn giản. Có thể nói rằng, Tôn Dĩnh Hồng đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trong giới vũ đạo không một ai có thể địch lại bà, nhưng nếu dựa vào kinh nghiệm xã hội thì bà lại không bằng Chu Minh.
Chu tam thiếu dẫn vợ mình đến thăm cô Tôn. Anh giống như phụ huynh dẫn cô con gái ngây thơ đến nhà cô giáo thăm hỏi. Anh nắm tay chỉ cô châm trà cho cô Tôn, bình tĩnh lấy lòng bà. Nhiếp Thanh Anh và Tôn Dĩnh Hồng cùng một loại người, học sinh và giáo viên thì ngơ ngác ngồi một bên nhìn Chu Minh chậm rãi nói chuyện. Rõ ràng là anh đến tặng quà, nhưng anh lại có cách khiến việc tặng quà ấy là một chuyện đương nhiên.
Chu Minh tha thiết hy vọng Tôn Dĩnh Hồng có thể tự mình chỉ đạo Nhiếp Thanh Anh, anh luôn mồm nói, "Anh Anh nhà em nhất định sẽ là niềm kiêu hãnh của đời của cô."
Anh nói đến độ Tôn Dĩnh Hồng và Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt -- người này thật biết nói chuyện.
Cô Tôn ho khan một tiếng, bà bị Chu Minh nói làm mình phải tự kiểm điểm lại bản thân, có phải bà đã quá nghiêm khắc, yêu cầu quá cao với cô rồi không. Cô Tôn lên tiếng, "Thật ra trình độ của Tiểu Nhiếp rất cao. Hôm trước tôi có hơi nói quá, bảo em ấy không có hồn là tôi sai, quả thật năng lực em ấy rất cao. Tôi chỉ muốn em ấy có thể tiến thêm một bước. Tiểu Nhiếp rất có thiên phú, nhưng chỉ múa thôi thì rất lãng phí tài năng. Tôi hy vọng Tiểu Nhiếp có thể đừng chạy theo những động tác có độ khó cao nữa, học cách tìm linh cảm từ cuộc sống, từ tự nhiên, hoặc trong sách vở. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy một vở múa tự nhiên, có suy nghĩ của mình chứ không phải rập khuôn với những lời dạy của những người đi trước."
"Bây giờ em không cần phải luyện tập mỗi ngày nữa, cái em cần làm chính là suy nghĩ."
"Suy nghĩ, tự mình biên đạo. Đây chính là hy vọng của tôi về Tiểu Nhiếp. Kỹ năng của con bé không cần phải tiến bộ, trình độ của em ấy đã theo hướng bậc thầy. Đừng lãng phí tuổi nghề của mình, phải nắm chắc tốc độ. Giữa vũ công và biên đạo, tuy chỉ có hai từ khác nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng không phải muốn vượt qua là được."
*舞蹈家 (biên đạo) và 舞蹈演员 (vũ công): khác nhau bởi hai chữ 家 và 演员.
Quả thực, Tôn Dĩnh Hồng ký thác kỳ vọng của mình lên Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh chỉ cần tạo cơ hội, bà liền bắt đầu chỉ dạy tận tình cho cô. Lúc nãy Nhiếp Thanh Anh châm trà còn không quan tâm nhiều lắm, nhưng đến lúc này, cô ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe bà chỉ điểm.
Mà ông xã nhà cô càng diễn càng nhập tâm, anh dạy Nhiếp Thanh Anh, "Anh Anh, sao còn không chịu lấy giấy bút ra ghi lại?"
Tôn Dĩnh Hồng xấu hổ, "Không cần, không cần đâu."
Chu Minh, "Cần mà, cần mà."
Tôn Dĩnh Hồng, "..."
Bà yên lặng nhìn Chu Minh như đang ảo thuật lấy giấy bút từ trong túi ra, nhét vào tay Nhiếp Thanh Anh. Có lẽ Nhiếp Thanh Anh đã quen với việc ông xã bày trò, sau khi cô trấn định lại thì bắt đầu chăm chỉ ghi chép... Tôn Dĩnh Hồng chỉ biết cạn lời.
Sau khi tạm biệt cô Tôn, bạn học Nhiếp thu được lợi ích không hề nhỏ, Chu Minh cũng nhận được hời không kém. Anh cảm thấy cô vợ nhà mình quá ngốc, nhân dịp mình còn ở đây bèn giúp vợ xử lý chuyện này một cách ổn thỏa. Thế là Chu Minh nhanh chóng quyết định, chuẩn bị quà cáp, dẫn Nhiếp Thanh Anh đi thăm từng giáo viên, tiền bối ở viện múa thủ đô cô học lúc trước. Đa số mấy nhà biên đạo múa, vũ công nổi tiếng cả nước đều ở thủ đô. Ngày hôm sau, cuốn sổ ghi chép của Nhiếp Thanh Anh đã dày thêm một nửa.
Mấy ngày sau, công việc của Chu Minh đã kết thúc, anh hối vợ cùng mình đến trường học để ôn lại thời học sinh. Không đến một tuần, thầy cô và bạn bè đều biết ông xã của hoa khôi Nhiếp là ai. Vì thế, Nhiếp Thanh Anh và Lộ Khê đã âm thầm nói với nhau, có lẽ khiến toàn trường đều biết chồng cô là ai mới chính là mục đích thật sự của Chu Minh.
Chu Minh nói lời giữ lời, sau khi kết thúc công việc của mình, ký hợp đồng xong, anh không quay về thành phố A mà tiếp tục ở lại thủ đô cùng vợ học tập, luyện múa. Điều khiến Chu Minh vui vẻ chính là, sau cái lần cô Tôn chỉ đạo cho vợ anh, số lần Nhiếp Thanh Anh bị thương đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ thời gian luyện múa mỗi ngày của cô đã được rút ngắn, thay vào đó, cô sẽ ra ngoài dạo chơi cùng anh. Theo như cô Tôn nói, trải nghiệm cuộc sống mỗi ngày cũng là một bước để tìm linh cảm.
Đến tháng 12, Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh vẫn ở lại thủ đô.
Hôm nay, Chu Minh dạy vợ mình trượt ván. Bọn họ đứng dưới tán cây giữa sân trường, Chu Minh đỡ Nhiếp Thanh Anh, kiên nhẫn dạy cô từng bước một. Cô là sinh viên giỏi của khoa múa, khả năng giữ thăng bằng rất cao, nên nhanh chóng nắm rõ cách trượt ván. Chuyện này khiến Chu Minh vui mừng không thôi, liên tục khen ngợi vợ yêu.
Nhiếp Thanh Anh đã quen với phong cách làm quá của anh, nên không thèm để ý. Nhưng mấy sinh viên đi ngang qua không nhịn được nhìn sang đây -- Người đàn ông này đúng là thiếu kiến thức, có cái ván trượt thôi mà, có cần phải luôn mồm khen "Em là thiên tài" hay không?
Chu Minh không quan tâm ánh mắt của người khác, sau khi nhìn vợ mình đã thuần thục, anh buông tay để cô tự mình trượt. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh lại nhìn cô, thuận miệng hỏi trưa nay đi đâu. Đôi mắt đen láy cứ nhìn cô chăm chú. Trên đầu cô đội nón bảo hiểm, mái tóc dài buông xõa trên vai, vài sợ phớt qua mặt cô. Mặt cô rất nhỏ, lại mềm mại, vẻ mặt luôn xa cách, người sống chớ lại gần, ít có sự việc nào có thể khiến cô cười tít mắt.
Ánh nắng chiều khẽ nhảy nhót trong đôi mắt cô, trông cô cứ như một cô nhóc mười mấy tuổi đầu. Chu Minh ngồi xổm một bên, nhìn đến rung động con tim.
Bóng cô và bóng anh chồng lên nhau, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn đường, thấy anh nhìn mình thì thẹn thùng. Cô bỗng nói, "Ông xã, em phát hiện anh rất quen thuộc với đường đi ở đây, còn quen thuộc hơn cả em. Anh là người giỏi phân biệt phương hướng trời sinh hả?
Chu Minh bỗng im lặng.
Thời gian anh im lặng khá lâu. Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, Chu Minh nhìn cô cười cười, "Bởi vì trong mơ anh đã từng đến đây."
Nhiếp Thanh Anh buồn cười, "Anh lại thế rồi."
Chu Minh nói, "Lần này thì anh không có lừa em. Lúc anh đến London du học, anh từng nghĩ quay về thủ đô để tìm em. Nhưng anh lại sợ gặp cảnh em và bạn trai như hình với bóng... Anh chỉ có thể nhìn bản đồ để thỏa nỗi nhớ mong. Vợ à, không giấu gì em, mỗi một con đường ở thủ đô anh đều thuộc nằm lòng, vì anh đã nằm mơ thấy nó không biết bao lần."
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn anh.
Cô nhẹ giọng hỏi, "Vậy sao anh lại không tìm em? Về nước cũng không đến tìm em?"
Chu Minh cười, "Chắn chắn anh sẽ đến tìm em."
"Khi ấy, hy vọng lớn nhất của anh chính là muốn em mau chóng chia tay bạn trai. Anh đứng trước bức tưởng thổ lộ ở Macao, anh hỏi tương lai của anh và em sẽ ra sao? Anh luôn kiên trì, muốn nói rõ với em. Anh thầm mến em bao lâu nay, không thể kết thúc một cách vô cớ như thế này được. Sau khi về nước, anh vẫn luôn muốn tìm em để nói rõ, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp."
Khóe mắt cô ươn ướt, nước mắt như chực trào rơi bất cứ lúc nào. Cô đứng trên ván trượt, dáng đứng trầm tĩnh, cô vươn tay, xúc động gọi tên anh, "Chu Minh..."
Cô vươn tay đòi ôm, anh đứng dậy đi về phía cô. Lúc anh định ôm lấy cô, điện thoại Nhiếp Thanh Anh lại vang lên. Cô nhìn điện thoại, ánh mắt dừng trên màn hình hơn hai giây, Chu Minh liền nhận ra có chuyện, "Sao thế?"
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, "Mười ngày nữa là đám cưới của Lương Hiểu Bạch và Từ Bạch Dương. Em không nhận được thiệp mời."
Chu Minh, "..."
Anh hờ hững đáp, "Ồ khéo thật, anh cũng không nhận được thiếp mời. Hóa ra hai vợ chồng chúng ta không được hoan nghênh."
Nhiếp Thanh Anh bật cười thành tiếng, bỏ điện thoại vào trong túi. Thời gian cô thất thần rất ngắn, Chu Minh im lặng quan sát cô, chờ cảm xúc của cô ổn định, không có gì bất ổn anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhẹ nhõm được một phần nhưng lòng anh vẫn không thoải mái -- Dựa vào cái gì mà Nhiếp Thanh Anh lại vì anh ta mà thất thần hai giây? Từng giây từng phút của nữ thần đều phải thuộc về anh, anh không cho phép cô buồn vu vơ vì một người đã là quá khứ.
Để đôi vợ chồng sắp cưới kia hành hạ lẫn nhau.
Lúc này, Chu Minh lại quyết định một chuyện.
Tham khảo thêm: Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )
Tham khảo thêm: Người Đàn Bà Và Người Đàn Ông Có Chiếc Lồng Chim
Tham khảo thêm: Người Đàn Ông Của Tôi
Tham khảo thêm: Người Mẹ Vị Thành Niên
Tham khảo thêm: Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Thẻ từ khóa: Ngừng Nhớ Về Em, Ngừng Nhớ Về Em pdf, Ngừng Nhớ Về Em ebook, Tải sách Ngừng Nhớ Về Em