San Hô. Từ nay về sau nàng tên là San Hô.
Đó là cái gì? Lần đầu được nghe hai chữ này, nàng chỉ cảm thấy lạ lẫm.
Là châu báu dưới biển, đỏ tươi sáng chói, đẹp giống như nàng vậy.
Biển ư? Đó là cái gì?
Nàng chưa bao giờ thấy biển sao? Chàng kinh ngạc.
Ta chưa bao giờ rời khỏi núi Côn Luân, cũng chưa bao giờ rời khỏi vùng hoang mạc này.
Theo ta đi, ta dẫn nàng đi ngắm biển.
Ta sợ.
Đừng sợ, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn đối xử tốt với nàng.
***
Hắn là thợ thạch ngọc tới hoang mạc Tây Bắc xa xôi tìm ngọc, nàng là cư khách trên núi Côn Luân đã hơn ngàn năm. Đáng lý tâm phải lặng như nước, lại không chịu được một cái liếc nhìn của chàng. Nàng và hắn cùng đắm vào biển sâu si mê. Váy tơ đỏ của nàng, cởi trong tay hắn…
Nàng theo tiếng gọi tình yêu, từ bỏ chính thân phận của mình, rời xa bạn bè, đồng loại, trở thành phu nhân của hắn. Nàng đi theo hắn, cho rằng sẽ không cô đơn nữa. Nhưng vì sao từ khi tới đây nàng lại càng cô đơn? Hắn có còn nhớ lời thề khi đó? Có còn nhớ đã nói sẽ ở bên nàng trọn đời trọn kiếp?
Hắn từng mê muội, quyến luyến cơ thể nàng, từng đem nàng ôm vào lòng mà yêu chiều hết mực. Nhưng cái “từng” ấy lại kết thúc nhanh chóng khi nàng hoàn toàn thuộc về hắn. Sự xa lánh, lạnh lùng của hắn ngày càng khiến nàng nhớ nhung, đau khổ!
Mang thân phận “phu nhân” nhưng cuộc sống của nàng chẳng hề dễ dàng, đó thực chất cũng chỉ là một cái danh hão, giam giữ nàng ở lại trong nỗi cô đơn triền miên, chờ đợi trong vô vọng…
Suốt đời suốt kiếp, suốt đời suốt kiếp, suốt đời suốt kiếp, suốt đời suốt kiếp…. Nàng còn chưa già, hắn còn chưa chết, lời hứa khi xưa có còn tính hay không?
Hắn đã chán da thịt lạnh buốt của nàng, muốn tìm một nữ thể ấm áp, trốn ở đây ngày đêm hoan ái, còn dặn dò người hầu nhốt nàng trong phòng. Hắn bức nàng đến phát ức, hóa nguyên hình dạng của chính mình! Con người hay đổi thay và chóng quên. Nàng ngu muội không nhận ra, ngây thơ cho rằng nói dối là hứa hẹn. Rõ ràng không thể thực hiện, tại sao hắn còn muốn thề non hẹn biển cùng nàng?
Yêu quái trung thành hơn con người, động vật thủy chung hơn con người.
Nàng không làm người nữa. Nghe thấy tiếng xương hắn nát vụn trong cơ thể nàng. Vui thích quỷ dị lan tràn trong bụng. Tiêu hồn nàng, thực cốt hắn.
.
.
.
Thực ra từ đầu đến cuối truyện đơn giản là “tình yêu dị giới”, đoạn kinh dị nhất là khi nữ chính hóa thành xà tinh, nuốt trọn nam chính- kẻ đã phản bội mình vào bụng.
Cốt truyện khá mới lạ, hấp dẫn người đọc. Mặc dù truyện ngắn chỉ có 3 chương nhưng không hề có cảm giác bị đứt mạch truyện, phù hợp với những bạn muốn tìm truyện để giải trí.
Tình yêu của một nữ yêu quái thật quá chân tình, nàng ta đem trọn trái tim mình giao cho một người đàn ông. Thật không may cho nàng, hắn ta lại là một kẻ đểu giả, lừa dối tấm chân tình của nàng. Hắn mang lại cho nàng khao khát làm người, ước muốn một tình yêu bình dị song lại nhanh chóng đẩy nàng tới vực thẳm tuyệt vọng, mất hết niềm tim vào tình yêu con người!
Thật sự thì đọc đoạn kết mình cũng khá là băn khoăn không biết nên là HE hay SE. HE khi một tên “đểu cáng” như nam chính phải trả giá. Cũng là SE khi nữ chính mất đi tất cả những tình yêu chân thật của mình, hao phí tâm tư vào nam nhân kia.
Bài review thật sự là vẫn chưa thể nói hết được tất cả những chi tiết hấp dẫn, những dòng tâm trạng của nhân vật…mong các bạn sẽ tìm đọc để có thể cảm nhận một cách sâu sắc nhất!
Review by #Hàm_Đam Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Mới đầu, giọng nói kia rất nhỏ, vang lên giữa đêm khuya.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong phòng, giống như tầng sương trên mặt đất.
"Phu nhân, người còn chưa nghỉ ngơi sao?" Nha hoàn buồn ngủ, dụi mắt tới hỏi, xốc lại tinh thần cố cầm đèn.
"Ta nghe thấy giọng nói." Giọng nói kia thoắt ẩn thoắt hiện, tan trong gió, nghe không rõ lắm.
"Có lẽ là người báo canh giờ bên ngoài." Nha hoàn che miệng, mơ mơ màng màng.
"Không, giọng nói kia là ở trong phòng, dãy phòng phía nam." Là ai? ! Phát ra giọng nói làm ta khó ngủ, hết lần này đến lần khác, hết tiếng này đến tiếng khác.
"Có lẽ là chuột, hoặc là mèo hoang bên ngoài tới."
"Không, đó là giọng nói của người." Luôn mơ hồ nghe thấy, tiếng thở dài ngâm khẽ, trong lạ lẫm lại mang theo chút quen thuộc.
Nha hoàn thở dài, có chút không kiên nhẫn, thổi tắt nến. "Phu nhân, đêm đã khuya, người trong nhà đều ngủ rồi. Có lẽ người ngủ mê thôi." Nàng ta xoay người, ngủ tiếp.
"Vậy sao?" Ta lẩm bẩm.
Giọng nói trong gió hết trận này đến trận khác, không hề dừng. Đêm càng sâu, ánh trăng càng nhạt nhòa.
Thật sao? Là ta ngủ mê sao?
☆ ☆ ☆
Hoàng hôn ngày hôm sau, vài người hầu tới thêm một chiếc khóa ở cửa.
"Tại sao lại khóa?" Ta nhìn khóa, hoang mang không hiểu.
Thứ này thật kỳ quái, đúc bằng đồng, phức tạp cồng kềnh, mọi người dùng nó khóa cửa, là muốn khóa cái gì lại à?
"Là bảo vệ chống trộm. Gần đây trong thành có không ít nhà đều bị trộm rồi." Người kia nói, cúi thấp đầu. Ta không nhìn thấy mắt hắn.
"Phái người tới dãy phòng phía nam xem, chỗ đó luôn truyền đến tiếng động kỳ quái."
"Phu nhân, chỗ đó không có người."
"Nhưng ta nghe thấy."
"Phu nhân, người nghe nhầm thôi."
Có phải ta trông thấy khóe miệng hắn cong lên không kiên nhẫn không nhỉ?
Tham khảo thêm: Hủ Nữ Gaga
Tham khảo thêm: Hương Mật Tựa Khói Sương
Tham khảo thêm: Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu
Tham khảo thêm: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Tham khảo thêm: Huyền của Ôn Noãn
Thẻ từ khóa: Hồng Xà Truyền, Hồng Xà Truyền pdf, Hồng Xà Truyền ebook, Tải sách Hồng Xà Truyền