Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu)
Chuyên mục: Ngôn tình
Giới thiệu nội dung cuốn sách "Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu)" của tác giả Vân Nã Nguyệt:
Thanh xuân chính là những năm tháng vô ưu vô lo, được ở cạnh những người bạn mình yêu quý. Tiếng thời gian du dương trên mái tóc, mỗi người đều phải tự bước trên đôi chân đi về tương lai.
Trên con đường mang tên thanh xuân ngày ấy, có Châu Yểu và Trần Hứa Trạch, có đám bạn Nghênh Niệm, Giang Gia Thụ, Trịnh Ngâm Ngâm. Họ cùng nhau trải qua những niềm mơ ước, những lo âu hững hờ trôi qua kẽ tay hay những lần vui vẻ bên nhau, rong ruổi trong những tháng ngày xanh lá.
Vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Châu Yểu và Trần Hứa Trạch giống như dành cho nhau tất cả, qua bao nhiêu năm tháng, khi ngoảnh đầu nhìn lại họ chẳng còn điều gì để tiếc nuối. Kinh qua những cơn mưa rào mùa hạ, kí ức giữa họ là cái ôm mùi quýt, là những vui vẻ ngọt ngào, những giọt nước mắt từ áp lực mà tuổi trẻ ngày ấy phải nếm qua.
Như quyển nhật ký của Trần Hứa Trạch, ghi lại những thước phim ngày xưa, những hoài niệm về quá khứ. Sau tất cả, là cái nắm tay thật chặt của Trần Hứa Trạch, là ánh mắt như vì sao của Châu Yểu chỉ lưu giữ bóng hình một người hay cái hôn vụng về trao nhau, ngọt ngào… “Nếu như bốn mùa đều có cậu, cuộc đời này sẽ đẹp biết bao.”
Đề tài thanh xuân vườn trường có lẽ đã không còn mới mẻ, thậm chí có phần nhàm chán với một số người.
Nhưng theo mình, đây nhất định là một câu chuyện thanh xuân vườn trường mà bạn tuyệt đối không nên bỏ lỡ.
Thanh xuân ở đây, không phải là loại thanh xuân thuần ngọt ngào đáng yêu, không phải là loại thanh xuân chỉ có đẹp đẽ tựa như cầu vồng bảy sắc nơi cuối chân trời.
Thanh xuân ở đây, khiến cho mình cảm nhận được, nó có thể trong trẻo như thế, nhưng lại cũng u ám như vậy; rực rỡ nhường kia, mà cũng xám xịt nhường này.
Chính là kiểu thanh xuân của Trần Hứa Trạch và Chu Yểu.
Nơi ngõ nhỏ tại một góc thành phố, có hai đứa trẻ đã cùng nhau lớn lên, cùng chơi đùa, đi đâu cô bé cũng lẽo đẽo chạy theo cậu nhóc, mà cậu cũng luôn mang cô theo cùng, bảo vệ cô khỏi bị đám trẻ bắt nạt. Cho đến năm hai người 9 tuổi, một biến cố ập đến. Khi chơi trốn tìm tại nhà cậu nhóc, chúng đã tận mắt chứng kiến bố mẹ cậu làm một việc không theo luân thường đạo lý, không thể chấp nhận và tưởng tượng nổi. Quá đau đớn và tức giận, cậu bỏ chạy, cô bé đuổi theo. Lên đến trên núi, cô cố gắng an ủi bằng cách đưa tay cho cậu, muốn cho cậu một cái ôm vỗ về, nhưng cậu đã hất tay đi, đẩy cô ra, khiến cô bé ngã xuống sườn núi và gãy chân. Mặc dù được đưa đến bệnh viện lập tức nhưng đôi chân cô bé cũng không thể chữa lành, bị thọt một thời gian dài, luyện tập mãi mới có thể đi lại bình thường, chỉ là từ đó không thể chạy nhảy chơi đùa như những đứa trẻ khác, còn phải chịu bao lời chế giễu cay nghiệt. Thế nhưng, cô bé không hề hận cậu, thậm chí điều đầu tiên cô nói sau khi qua cơn đau lúc ấy lại là: "Anh Thập Tam, chuyện hôm nay, chúng ta sẽ giữ bí mật". Đó chính là bí mật đầu tiên của Trần Hữu Trạch và Chu Yểu. Cũng là mở đầu cho sự gắn kết tuyệt đối của họ.
Cuộc đời Chu Yểu, phần lớn những chuyện khiến cô đau khổ, một nửa là do chuyện ngày đó Hứa Trạch gây ra, một nửa là vì bố mẹ. Từ một cái hẩy tay vô tình của Trần Hữu Trạch dẫn đến tai nạn không thể vãn hồi, mà Chu Yểu trở thành một đứa trẻ bị khiếm khuyết, lớn lên trong ánh mắt thương hại của người đời và sự trêu chọc chế giễu từ vô tâm đến đầy ác ý của những bạn bè đồng trang lứa, thậm chí là bị bắt nạt thậm tệ, bị cô lập... Là con gái nhỏ của nhà họ Chu, cô cũng đã từng được sống trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Nhưng cái chết ngay từ bé của anh trai khiến mẹ cô trượt dài trong đau khổ, lại thêm những lời dị nghị ác độc của hàng xóm, sự khắc nghiệt của bà mẹ chồng về một tương lai không có cháu trai nối dõi tông đường, khiến tình thương của mẹ dành cho cô dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự thờ ơ, vô tâm, ác nghiệt. Nhưng bất kể Chu Yểu sống khó khăn thế nào, vất vả ra sao, cô vẫn luôn chưa từng từ bỏ mà cứ nỗ lực, càng ngày càng nỗ lực.
"Cô tựa như một đóa hoa hướng dương. Sinh trưởng ở nơi bẩn thỉu âm u nhất, nhưng vẫn có thể trồi lên khỏi mặt đất, ra sức hướng về phía ánh sáng ấm áp như cũ, không hề sợ hãi.
Cô cũng không chủ động ấp ủ ác ý, nội tâm cô mềm mại lại dịu dàng.
Mặc dù bản thân có vết thương đầy người, nhưng vẫn mang theo tình yêu tràn đầy, cố gắng ôm lấy cái thế giới không đáng yêu này."**
Đã từng gặp những nữ chính khiến mình có cảm giác: kiếp trước cô cứu vớt cả giải ngân hà ư, sao may mắn quá vậy, có được tình yêu tuyệt đối và cưng chiều vô hạn của người đàn ông xuất sắc như thế?! Nhưng Chu Yểu thì không. Giống như khi cô tự tin ngẩng cao đầu trước sự phản đối của mẹ Hữu Trạch ngày đó: "Cháu hoàn toàn xứng đáng với cậu ấy". Chu Yểu là kiểu nữ chính đã khiến mình phải cảm thấy thật sự tâm phục, khẩu phục. Thương xót cho số phận cô? Đương nhiên rồi. Nhưng so với điều đó, khiến cho mình yêu quý và cảm mến cô gái có bề ngoài dịu dàng, tính cách cũng vô cùng mềm mỏng hiểu chuyện này là bất kì thế giới kia có bao nhiêu đen tối, cô vẫn luôn kiên cường và mang trong mình một trái tim thiện lương, hướng về những điều tốt đẹp của con người, của cuộc sống.
Từng chứng kiến mặt âm u của Chu Yểu khi đối với những kẻ xấu, cô có thái độ cực kì khắc nghiệt và không hề khoan dung, luôn sẵn sàng dùng những lời nói tàn ác nhất, cách thức mạnh mẽ tuyệt không hề nương tay để đánh đuổi, trừng trị chúng. Nhưng mặt tối tăm đó không đủ để che khuất ánh mặt trời rạng rỡ nơi cô: cô có tâm hồn tinh tế và tấm lòng nhân hậu vô cùng, khi luôn biết khám phá và nhìn thấy những điều tốt đẹp ẩn sâu nơi dưới mỗi con người, sẵn sàng chìa đôi tay nhỏ bé của mình ra giúp đỡ họ. Bản thân Chu Yểu, đã từng bị lừa gạt, phản bội, từng đánh mất niềm tin vào con người, nhưng cô không ôm thù hận quá lâu, mà ngay khi cơ hội đến, cô biết mở lòng ra để đón nhận, để một lần nữa cảm nhận hương vị ngọt lành từ tình người, tình bạn bè ấm áp.
Một người con gái như thế, độc nhất vô nhị, chính là người con gái mà Trần Hữu Trạch yêu.
Trần Hữu Trạch, nam chính của chúng ta, thông minh xuất chúng từ nhỏ, gia cảnh tốt, nhưng hoá ra lại cũng là một cậu bé đáng thương. Từ phút giây chứng kiến cha mẹ làm việc không thể dung thứ nổi kia, Trần Hữu Trạch đã không còn có thể là cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện được nữa, vết thương ấy không thể chữa lành, thời gian không thể quay trở lại như trước, thế giới quan của cậu đã bị phá hủy theo cách thức tàn ác nhất. Cậu bé đó phải mang một trái tim vỡ vụn cùng niềm tin đánh mất để tiếp tục lớn lên, lại ôm theo nỗi ân hận khôn nguôi với Chu Yểu. Có lẽ mỗi nỗi đau mà Chu Yểu phải chịu, mỗi chế nhạo mà thiên hạ và những người bạn học vô tâm vô tính dành cho cô kia cũng như đang dành cho chính cậu, đang trừng phạt cậu vậy.
Trầm mặc kiệm lời mà trưởng thành, cô tịch lại gai góc mà lớn, cứng cỏi và bản lĩnh bất chấp niềm đau nơi đáy lòng, tất cả những gì mềm mại nhất của Trần Hữu Trạch là dành cho Chu Yểu. Có một người như thế, không cần hỏi nguyên do, không phân biệt đúng sai, vĩnh viễn đứng về phía Chu Yểu. Cô đúng, cậu làm chỗ dựa cho cô; cô sai, cậu sẽ theo cô gánh chịu. Chỉ cần cô vui vẻ, cậu sao cũng được. Không trêu chọc cậu, cậu sẽ không để ý đến. Trêu chọc cậu, để ý đến hay không còn phải xem tâm tình cậu thế nào. Nhưng nếu chọc đến Chu Yểu, vậy thì cậu sẽ muốn mạng của người đó.
Đãi ngộ tốt đến như thế, liệu có phải bởi vì sự áy náy và tâm lý muốn bù đắp của cậu cho Chu Yểu? Tuyệt đối không phải. Cũng giống như tình cảm của Chu Yểu dành cho Trần Hữu Trạch sẽ không bao giờ là sự thương hại vậy.
Mối quan hệ của Trần Hữu Trạch và Chu Yểu, thật sự có quá nhiều điều để nói về nó. Đó có thể là quan hệ cộng sinh, hai người cùng dựa dẫm nương tựa vào nhau để lớn. Có thể là kiểu quan hệ đồng cam cộng khổ, hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Có thể là quan hệ bạn bè chí cốt, cùng bảo vệ nhau, cùng trả thù những kẻ bắt nạt mình, cùng học tập cùng phấn đấu. Và dĩ nhiên, nó hoàn toàn có thể là tình yêu: cậu là ngụm trà sữa ngọt ngào duy nhất an ủi cô trong cái nhân sinh chỉ biết đầy vị đắng chát, cô là ngọn hải đăng mà con thuyền trái tim cậu lênh đênh nơi biển cả luôn hướng về, là giấc mộng xuân trong những đêm giật mình tỉnh giấc của cậu...
Nhưng tất cả, tất cả những điều đó đều chưa đủ để diễn tả tình cảm của hai người họ dành cho nhau. Không bao giờ có thể là đủ. Tình cảm giữa Trần Hữu Trạch và Chu Yểu đã vượt xa hơn tình bạn, nhiều hơn tình thân, lớn hơn cả tình yêu. Là sự thấu hiểu nhau đến tận cùng, yêu thương nhau đến vô cùng. Chỉ một ánh mắt, một cái nhìn, một cử động nho nhỏ, hoặc thậm chí không cần làm gì cả, họ vẫn biết người kia đang nghĩ gì, sẽ làm gì. Họ có thể sống vì nhau, càng có thể chết vì nhau.
"Thế giới này, phần lớn tình cảm rất tầm thường, nhưng giữa cậu và cô không như vậy.
Chu Yểu và Trần Hứa Trạch không giống.
Người yêu, bạn thân, người thân.
Hết thảy tất cả, hai người họ đã từng thể nghiệm, cũng từng có được.
Nếu hỏi Trần Hứa Trạch, cậu sẽ không chút do dự trả lời…
“Tình cảm của chúng tôi là rực rỡ, vĩnh hằng, bất diệt.”
...
Giữa một đám người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là đã có thể nhìn thấy cô ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên là đã tìm kiếm bóng dáng cô ấy, ngay từ giây đầu tiên là đã có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ấy.
Cô gái này sẽ không giống những người khác, bất kể cô gái đó làm gì, người này cũng có thể nhượng bộ, bao dung, mà trong mắt khi nhìn cô gái đó sẽ tràn đầy chấm sáng, cho dù làm gì cũng không thể che lấp được.
Dù cho thế gian muôn dạng, chúng sinh đông đảo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, trái tim sẽ lập tức bị hòa tan.
Có thể khiến người đó trở thành như vậy…
Có thể khiến Trần Hứa Trạch trở thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có mình Chu Yểu."***
Thế nhưng, Thập Tam Yêu cũng hoàn toàn không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn thuần. Nó còn là rất nhiều câu chuyện nhỏ về số phận của những con người khác nhau: Có người bạn học chỉ bởi vì hiểu lầm không thể hoá giải mà chọn cách thức cực đoan nhất để chứng minh sự trong sạch của mình; Có thiếu niên yêu sớm đến đánh mất lý trí, đánh mất bản lĩnh, hại mình hại người; Có cô gái tìm lại được ý nghĩa cuộc sống sau khi trót trao nhầm trái tim cho kẻ không ra gì... Mỗi câu chuyện đều vô cùng xúc động, chạm đến trái tim của độc giả và mang lại cho chúng ta rất nhiều những bài học về cách đối nhân xử thế, về mối quan hệ giữa người với người. Truyện đặc biệt đề cập đến những vấn nạn đang hết sức nhức nhối hiện nay là bạo lực học đường, cách biệt giàu nghèo, lạm quyền: bạo lực ở đây không chỉ là việc tụ tập bè phái đánh đập những bạn yếu thế hơn, mà còn là dùng những lời nói tàn tệ khinh miệt nhất để hãm hại người ta, đôi khi, bạn không thể biết được, sức tàn phá của ngôn từ ác ý có thể hủy hoại và đẩy một người đến bước đường cùng như thế nào...
Ngoài ra, mình rất ấn tượng cách mà tác giả khai thác mối quan hệ giữa Chu Yểu và bố mẹ của cô. Mặc dù họ đã làm tổn thương cô, nhưng cũng bởi vì họ là những người đã bị tổn thương. Ngay trong một gia đình yên ấm nhất, mình tin rằng khoảng cách giữa bố mẹ và con cái, sự không hiểu nhau giữa hai thế hệ do cách biệt quá lớn về tuổi tác là luôn luôn có. Con cái nhỏ ngang bướng chưa hiểu hết sự đời. Bố mẹ thì phải đóng vai người trưởng thành vĩ đại luôn luôn đúng. Nhưng, là bố mẹ thì lúc nào cũng phải đúng sao?! Không phải, bố mẹ dù là bố mẹ nhưng họ cũng chỉ là những con người bình thường, bình thường nhưng không tầm thường, bình thường nhưng có thể trở nên vĩ đại. Dù có lúc sai lầm và làm tổn thương con cái, tình yêu họ dành cho con là thật, nó bị che giấu nhưng luôn ở đó. Cũng như con cái dù giận bố mẹ, nhưng tận sâu trong tâm khảm, có đứa trẻ nào mà không khát cầu tình thương từ cha ruột mẹ ruột của mình?! Vậy nên, sự hoà giải giữa Chu Yểu và bố mẹ về sau chính là một trong những điểm sáng ấm áp và ý nghĩa nhất truyện theo quan điểm của mình.
Một trong những điều mà mình thích ở truyện nữa chính là tình bạn gắn bó kéo sơn. Trần Hữu Trạch và Chu Yểu thật may mắn vì họ luôn có nhau, và họ còn rất may mắn bởi họ có Giang Gia Thụ, có Nghênh Niệm, có những bạn nhỏ vô cùng đáng yêu trượng nghĩa trọng tình ở bên cạnh, chơi đùa cùng họ, bênh vực bảo vệ họ, cùng nhau chia sẻ niềm vui, giải toả nỗi buồn. Nếu cuộc sống của cặp Thập Tam Yêu vốn là rất bình lặng, thì những người bạn ấy chính là phần sôi nổi nhất, nhiệt huyết nhất trong thanh xuân của họ. Có những người bạn như thế, tuổi trẻ đã không hề bị phí hoài rồi (Hehe, cơ mừ chỉ thương cho anh nam chính nào đó, có lẽ là nam chính đầu tiên phải đi ghen không phải với nam phụ mà là với bạn gái của bạn gái mình. A, này không phải truyện bách hợp, tuyệt đối không phải nha ????)
Có thể nói, lâu rồi mình mới đọc một cuốn truyện thanh xuân vườn trường mà nam nữ chính bên cạnh việc là những con người siêu phàm xuất chúng, xinh đẹp thông minh lại học hành giỏi giang, thì họ cũng chỉ là những con người hết đỗi bình thường. Có khuyết điểm. Có sai lầm. Có cố chấp. Họ là những đứa trẻ bắt buộc phải trưởng thành trước tuổi bởi biến cố gia đình, phân biệt đối xử của xã hội, trọng nam khinh nữ, hay sự tàn ác ngây thơ của bạn đồng trang lứa. Nhưng mặt khác, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, yếu ớt, chưa đủ lông đủ cánh, đôi khi dùng cách thức cực đoan nhất, hại mình nhằm hại người, để có thể bảo vệ họ và bảo vệ người họ yêu.
Nhưng chính vì như thế, chính vì một nam nữ chính như thế, không hoàn mỹ còn khiếm khuyết, mới lại khiến mình có thể nhìn thấy một phần tuổi trẻ của mình nơi họ: chân thật, không màu mè, gần gũi sống động nhất. Và cũng vì sự không hoàn mỹ này, mới lại càng khiến mình cảm phục con đường mà Trần Hữu Trạch và Chu Yểu đã đi hơn. Dù gian nan, gập ghềnh, trả giá bằng máu thịt, nước mắt, nhưng bất kể tối tăm thế nào, u ám ra sao, họ vẫn dìu dắt nhau hướng về ánh sáng, hướng về ước mơ, về mục đích ban đầu họ đã định, không chệch ray, không lạc đường. Và dĩ nhiên, giữa những sắc màu đen trắng trầm buồn đó, thì sự ấm áp, mỗi khi đến, lại càng có thể khiến người ta được xoa dịu, khiến người ta đắm chìm đến như vậy.
Đúng thế, "Thập Tam Yêu" thật sự rất ấm áp. Có lẽ những đau khổ mà cả Chu Yểu và Trần Hữu Trạch phải chịu, cùng nhiều số phận bất hạnh khác trong "Thập Tam Yêu", khiến người ta sẽ nghĩ đây là một câu chuyện buồn, nhưng không, tin mình đi, nó rất ấm áp và đầy tác dụng chữa lành. Cuộc sống chẳng phải vốn dĩ là như thế sao, có vui có buồn, có bất hạnh có may mắn, nhưng quan trọng là chúng ta lựa chọn nhìn nhận nó theo cách nào. Mà mình thích cách nhìn mà câu chuyện này hướng đến, thích ý nghĩa mà câu chuyện này mang đến. Hãy sống với trái tim thiện lương, cái đầu bất khuất kiên cường, và mở rộng lòng mình, cuối cùng thì hạnh phúc và thành công nhất định sẽ mỉm cười với bạn.
Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn đến tác giả Vân Nã Nguyệt đã dùng ngòi bút và văn phong tuyệt vời nhường ấy để viết nên câu chuyện cảm động lòng người như này; 50 chương truyện, không ngắn không dài, cực kì súc tích trong từng câu chữ, và trọn vẹn trong mỗi cảm xúc. Vì thế, các bạn độc giả ơi, còn chần chừ gì nữa mà không nhảy hố ạ?!
"Nếu như bốn mùa đều có em, cả đời này, sẽ rất tốt."****
*,**,***,****: Trích dẫn từ truyện.
***
Sáng sớm mẹ Chu đã làm rất nhiều việc, đi tới đi lui, bóng dáng bận rộn, nhưng không phải là vì tiệm mạt chược.
Bắt đầu từ lúc nấu đồ ăn sáng đã rất chú ý, phong phú hơn bình thường, còn kêu Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cùng ăn, sau đó bà vác giỏ đi chợ, chọn lựa đồ ăn còn nghiêm túc hơn so với chọn đồ ăn Tết.
“Cái này bao nhiêu một cân (0.5kg)?”
“Ba khối? Quán bên kia rẻ hơn hai mao đấy… Thôi quên đi, tôi lấy một chút.”
“Cá phải sống, không lấy con chết kia đâu, con này…”
“Tôm phải tươi, lấy con đầu lớn một chút, quá nhỏ không có thịt.”
“…”
Bà chạy qua chạy lại trước các sạp hàng, đồ ăn bình thường hay mua cùng với đồ ăn bình thường không hay mua, tất cả đều mua.
Có chủ sạp tò mò: “Vợ Chu Ma hôm nay định làm tiệc gì mời khách sao, mua nhiều đồ ăn thế, còn phong phú nữa chứ.”
“Không phải.” Có người trả lời, “Mọi người không biết đâu, hôm nay là ngày con gái bà ấy đi học đại học, chắc là muốn nấu chút đồ ăn ngon.”
Nói đến Chu Yểu, chủ sạp bán rau cũng quen.
“Là con bé trắng trẻo điềm đạm kia?”
“Đúng vậy, chính là nó.”
“Nghe nói là thủ khoa thành phố.”
“Đúng vậy, hai vợ chồng Chu Ma cũng thật có phúc!”
“Nhưng mà nghe nói ngõ của chúng ta có hai thủ khoa?”
“Đúng thế, một đứa ở nhà Chu Ma, một đứa ngày nào cũng chạy đến nhà ông ấy. Cháu trai của bà cụ Trần ở chỗ ngoặt bên kia đó, giờ đang quen với con gái Chu Ma đấy!”
“Đúng là có phúc, con gái và người yêu con gái đều vậy, sau này hưởng phúc…”
“Ai nói không phải đâu…”
...
Những người khác bàn tán, mẹ Chu cũng không để trong lòng, đơn giản đều là cực kỳ hâm mộ, bà nghe nhiều, ban đầu khóe môi còn hơi nhếch lên, càng về sau càng bình tĩnh, quá trình cũng không lâu lắm.
Con gái bà có bản lĩnh, đúng là có tiền đồ, nhưng những thứ kia đều là nó tự mình giành được. Mười mấy năm chăm chỉ học hành, đêm hè trời đông giá rét, ngày qua ngày, tất cả sự trả giá, nỗ lực của cô đều được đền đáp.
Hôm nay Chu Yểu và Trần Hứa Trạch phải đến trường học, vé mua tương đối muộn, có thể ở nhà ăn cơm trưa xong rồi đi. Mẹ Chu còn dụng tâm hơn so với nấu đồ ăn vào giao thừa, mua một đống lớn đồ ăn, phong phú đến mức cái bàn vuông nhỏ trong nhà cũng không để hết.
Chu Ma cũng không nói bà lãng phí, dù sao cũng là một ngày hiếm có, Chu Yểu đi học, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về, sau này con gái vốn ngày nào cũng ở cạnh mình phải rời xa nhà, đến thủ đô học hành, tương lai nói không chừng còn sẽ đi xa hơn. Nhà ở đây, nhưng số lần có thể trở về, có thể ở trong cái nhà này, thời gian một nhà ba người gặp nhau, ở bên nhau, càng ngày càng ít.
Quá nhanh.
Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Chu Yểu, Chu Ma không khỏi cảm thán.
Nhớ đến lúc cô mới sinh, vẫn là một đứa trẻ nằm trong chăn, nho nhỏ, khi đó cô rất thích cười, cô cười không giống những người khác, đôi mắt cô cong cong, ai nhìn cũng vui vẻ.
Tham khảo thêm: Nếu Chỉ Là Thoáng Qua
Tham khảo thêm: Tận Kiếp Phù Du
Tham khảo thêm: Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp
Tham khảo thêm: Ếch
Tham khảo thêm: Mục Thần Ký
CLICK LINK DOWNLOAD EBOOK TẠI ĐÂY.
Thẻ từ khóa: Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu), Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu) pdf, Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu) ebook, Tải sách Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu)