Giới thiệu nội dung cuốn sách "Người Lữ Hành Kỳ Dị" của tác giả Harold Robbins:
Khi Renô hiện ra phía dưới tôi, mặt trời bắt đầu lặn dần xuống sa mạc Nêvađa trắng xoá. Tôi từ từ nghiêng cánh chiếc Oaco, nhằm thẳng hướng đông. Tôi nghe rõ tiếng gió rít vèo vèo qua các thanh giằng và mỉm cười một mình. Cụ già hẳn sẽ điên người lên khi nom thấy cái của này đây. Nhưng rõ ràng là chẳng cái gì khiến cho cụ ấy bực được cả. Cụ không phải tốn một xu về cái máy bay này. Tôi chơi súc sắc được nó.
Tôi đẩy cần lái về phía trước và hạ dần xuống năm trăm thước. Lúc này tôi đang bay phía trên đường 32, hai bên sa mạc trắng mờ đang vùn vụt lùi lại phía sau. Xoay đầu máy bay về hướng chân trời, tôi nhìn sang bên cạnh. Kia rồi, cách khoảng mười cây nữa. Giống hệt như một con cóc xấu xí, ngồi chồm chỗm trên xa mạc. Cái nhà máy.
Tôi đẩy cần lái thêm về phía trước và lao vèo qua nhà máy ở độ cao ba mươi mét. Tôi làm một vòng lượng Imenman và ngoái cổ lại.
Bọn họ đều đã ngó qua cửa sổ. Những cô gái Mêhicô da đỏ mặc quần áo sặc sỡ, những người đàn ông trong bộ đồ lao động bạc phếch. Tôi hầu như nhìn thấy được cả những cặp mắt nhợt đi vì sợ hãi của họ nom theo tôi. Tôi ngoác miệng ra cười. Cuộc đời của bọn họ đã đủ buồn chán lắm rồi. Giờ để cho họ biết một tí hồi hộp thực sự cho đời thêm tươi chút.
Tôi ngóc lên đỉnh vòng lộn nhào ở độ cao tám trăm. Rồi đẩy cần lái, tôi nhằm mái nhà quét nhựa đường của nhà máy, cắm đầu liệng xuống.
Tiếng cái động cơ Prat và Uytni to sụ gầm lên mỗi lúc một lớn đến điếc cả tai. Gió quật vào mắt và mặt tôi rát rạt. Tôi nheo mắt lại, cắn chặt môi. Có thể cảm thấy được máu đang chảy mạnh trong người tôi, tim đập thình thịch, bao nhiêu sinh lực đang cuộn lên trong lòng.
Mạnh lên, mạnh nữa lên! Lên cao trên kia, nơi thế giới trở thành một thứ đồ chơi ở phía dưới. Nơi tôi cầm cái cần lái như nắm lấy cái “củ giống” của tôi ở trong tay và không một ai, ngay cả cha tôi, nói với tôi rằng không được nữa!
Cái mái đen của nhà máy nằm trên mặt cát trắng hệt như một cô gái nằm trên tấm ga giường, vạt lông tôi tối của nàng thì thào mời chào trong màn đêm chập choạng. Hơi thở tôi nghẹn trong họng. Mẹ ơi, tôi không muốn quay đi. Tôi muốn về nhà.
Păng! Một thanh giằng nhở đứt phựt. Tôi nhấp nháy mắt và liếm mép. Vị muối của nước mắt mằn mặt trên môi. Tôi đã nhìn thấy được những hòn sỏi xám nhạt lẫn trong lớp nhựa ở trên mái xưởng. Tôi từ từ kéo cần lái về phía sau và bắt đầu lượn ra khỏi vòng nhào. Ở độ cao hai trăm bảy mươi, tôi lấy thăng bằng và lượn rộng ra để hạ xuống cái sân bay sau nhà máy. Tôi đâm ngược chiều gió và nhẹ nhàng tiếp đất bằng cả ba bánh. Và đột nhiên cảm thấy mệt rã rời. Từ Lôx Angiơlex về đây đường quả là dài.
Nêvađa Xmith sải bước trên sân bay tới chỗ tôi trong khi máy bay lăn bánh chậm dần để dừng lại. Tôi tắt các công tắc. Động cơ ngừng, thở hắt ra khỏi cacbuaratơ giọt xăng cuối cùng. Tôi nhìn Nêvađa.
Nêvađa không hề thay đổi. Từ cái lúc tôi mới lên năm và lần đầu tiên nhìn thấy anh đi tới hàng hiên trước, anh vẫn như thế. Cái dáng đi vất vả, khuỳnh khuỳnh vòng kiềng, xiêu xiêu, dường như không bao giờ quen rời mình ngựa. Những nếp nhăn bé xíu trăng trắng vì sương gió ở khoé mắt. Đã mười sáu năm trời. Khi đó là năm 1909.
Tôi đang lúi húi trơi ở góc hiên và cha tôi thì đang đọc tờ tuần báo Renô trên cái ghế xích đu to ở gần cửa chính. Đã tám giờ sáng và mặt trời đã lên khá cao rồi. Tôi nghe thấy tiếng vó ngựa khua lốp cốp và chạy ra xem.
Một người đàn ông đang xuống ngựa. Anh ta chuyển động chậm chạp một cách cố tình. Quẳng dây cương lên cái cọc buộc ngựa, anh ta đi về phía nhà. Đến chân thềm, anh ta dừng lại và ngước lên.
Cha tôi bỏ tờ báo xuống, đứng dậy. Ông ta là một người cao lớn. Một mét tám lăm. Vạm vỡ. Mặt hồng hào, da xạm lại vì nắng. Ông nhìn xuống.
Nêvađa ngước nhìn ông: “Ông Giônơx Cođơ?”
Cha tôi gật đầu: “Phải”
Người đàn ông hất chiếc mũ chăn bò vành rộng về phía sau, để lộ ra mái tóc đen nhánh. “Nghe đâu ông đang cần một người làm thì phải”.
Cha tôi không bao giờ trả lời có hay không trước bất kỳ một câu hỏi nào. “Thế anh có thể làm được cái gì?” – Ông hỏi.
Nụ cười của người đàn ông không để lộ ra cái gì cả. Anh ta đưa mắt từ từ nhìn ngôi nhà rồi nhìn ra sa mạc. Anh ta quay lại phía cha tôi: “Tôi có thể chăn gia súc, nhưng ông chẳng có con nào. Tôi có thể chữa hàng rào. Mà hàng rào thì nhà ông cũng chẳng có”.
Cha tôi im lặng một lúc. “Anh sử dụng cái kia thế nào?” – Ông hỏi.
Và bây giờ tôi mới nhận thấy khẩu súng lục ở đùi người đàn ông. Anh ta đeo nó thật trễ và thật chặt. Báng súng đen bóng do cầm nhiều. Cò súng và nòng súng sáng lên dưới lớp dầu mờ mờ.
Tham khảo thêm: Người Mẫu
Tham khảo thêm: Người Thừa Kế
Tham khảo thêm: Những Kẻ Phiêu Lưu
Tham khảo thêm: Những Ngõ Phố
Tham khảo thêm: Nô Tì Isaura
CLICK LINK DOWNLOAD EBOOK TẠI ĐÂY.
Thẻ từ khóa: Người Lữ Hành Kỳ Dị, Người Lữ Hành Kỳ Dị pdf, Người Lữ Hành Kỳ Dị ebook, Tải sách Người Lữ Hành Kỳ Dị